Lần nọ, với đồ đệ,
Đức Phật giảng ân cần
Về tám điều giác ngộ
Của các bậc đại nhân.
Thứ nhất là phải biết
Vạn pháp là vô thường,
Nó dẫn đến an lạc,
Từ bi và tình thương.
Thứ hai là phải biết
Ham nhiều, khổ đau nhiều.
Giảm bớt được ham muốn
Sẽ nhẹ bớt nhiều điều.
Thứ ba là phải biết
Tạm hài lòng với mình,
Và rằng sống giản dị
Mới thoát vòng vô minh.
Thứ tư là phải biết
Siêng năng và cần cù
Mới giúp ta giác ngộ,
Xua bóng tối, mây mù.
Còn lười biếng, hưởng lạc
Cuối cùng chỉ hại ta.
Sớm muộn cũng dẫn đến
Thế giới của ma tà.
Thứ năm là phải biết
Rằng sống trong vô minh
Với những cái phù phiếm
Tức là tự giam mình.
Ngược lại, sống chính niệm
Và thức tỉnh, con người
Mới có thể giác ngộ
Và giáo hóa cho đời.
Thứ sáu là phải biết
Rằng bố thí xưa nay
Là phương tiện quan trọng
Để cứu giúp đời này.
Và rằng chính nghèo khổ
Sinh oán hận, buồn rầu.
Kẻ hành đạo bố thí
Mọi người phải như nhau.
Không bao giờ thù hận,
Không ghét bỏ những người
Chỉ vì quá nghèo khổ
Mà gây tội với đời.
Thứ bảy là phải biết
Rằng những người xuất gia
Sống giản đơn, thanh bạch,
Không gợn ý gian tà.
Vào đời để hóa độ,
Họ không chìm trong đời.
Từ bi và khoan nhượng
Khi giao tiếp với người.
Thứ tám là phải biết
Không chỉ tự cứu mình
Mà còn giúp người khác
Thoát khỏi vòng vô minh.
********************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét