Bên khung cửa Sài Gòn - Chim Trắng

Tặng người nữ tự vệ quang vinh 
của thành phố Sài Gòn - 
Mùa Xuân năm Mậu Thân 1968

Khung cửa nhà ai màu xanh lam,
Con gái nhà ai mà hiên ngang,
Một mình một súng hạ trăm giặc,
Em chết - Buổi chiều - Nắng vụt lên !.

Buổi sáng em đi vào trận đánh,
Bình minh đỏ rực cả tâm hồn.
Đạn em cứ lắp từng băng. Bắn.
Từng băng mở rộng đất Sài Gòn.

Buổi trưa tiếng súng trong khung cửa,
Sao bỗng thưa dần, sao thế em ?
Bàn chân con gái, bàn chân nhỏ,
Quỵ xuống bao lần lại đứng lên.

Lại đứng lên bên khung cửa sổ,
Em lấy tự do làm điểm tựa.
Nên khăn rằn xiết chặt chân đau,
Súng tim em nhả đạn ào ào,
Máu tim em chói lọi muôn màu.

Trận đánh qua rồi còn để lại:
Một người con gái tuổi hai mươi.
Tuổi em trạc tuổi cùng thế kỷ,
Tựa bên khung cửa ngát xanh trời.
Mắt em thanh thản màu thi sĩ,
Mà lửa tình yêu cháy chẳng nguôi.

*****************************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét