Trận đấu cuối cùng

Sáng hôm sau.

Sân vật đông gấp bội ngày hôm qua. Ai cũng có vẻ khẩn trương lo lắng, nhiều người mất ngủ suốt đêm. Họ bàn tán xôn xao:

- Sư tử Bạt sức không bằng cụ Voi Chảy nhưng là cháu cụ Chép Vàng, võ nghệ đứng đầu thiên hạ. Ông Quản đã dám thách đấu chắc phải có đòn. Cầu xin cho ông thắng để rửa hận cho dân mình.

Bọn Nhật cũng biết trận đấu quyết định này rất ghê gớm, chúng nghe phong phanh sẽ đối đầu với Sư Tử. Nghĩa là một mất một còn. Chúng tăng cường thêm một tiểu đội lính. Ngoài súng ống, tên nào cũng lủng lẳng một thanh gươm dài.

Cồng vang lên báo hiệu giờ đấu.

Võ sĩ áo đen ra sân trước, vươn tay vươn chân nghe răng rắc. Hắn cũng ý thức được tầm quan trọng của cuộc đấu này và bình tĩnh hít một hơi dài chờ Sư Tử.

Quản Bạt chẳng thèm cởi áo như mọi khi, rút chai rượu giắt ở bụng ra, tu một ngụm, nuốt ực, chắp chắp lưỡi rồi giơ tay quẹt miệng. Lại tu một ngụm nữa, đặt chai rượu lên bàn của trọng tài và bước thẳng ra sân.

Tên Nhật ra đòn thử thách, Sư Tử Bạt chỉ tránh. Thêm một đòn hư, Bạt cũng im lặng, cũng chẳng tấn công. Beo đen dạo quanh tìm chỗ hở. Bạt trụ đinh tấn xoay theo. Tên Nhật định giở trò bất ngờ đốn chân, Bạt học được kinh nghiệm trước nên tránh được, quyết không để bị chao đảo, vì biết sơ sẩy sẽ bị các đòn khác hiểm ác hơn quật vào. Tay Không thủ Nhật do dự một chút rồi áp dụng lối tấn công vũ bão để tạo sơ hở đối phương. Hắn hét lên một tiếng thực lớn và xông vào, tay chân liên tiếp ra đòn như máy. Bạt cố tránh và đón đỡ, thế mà cũng trúng đòn, may chưa vào chỗ nhược, chưa hề đánh trả được đòn nào.

Bạt để hở ngực, chịu một đòn chém vào chấn thủy, chộp lấy tay địch thủ, vặn tréo. Bạt rất giỏi về khớp, đối với những tay thường thì đã gãy, nhưng Beo Đen móng vuốt cứng như sắt, lại uyển chuyển tiến sát vào, đá vòng vào màng tang Sư Tử Bạt. Bạt rụt cổ, đòn trúng nhưng nhẹ, cũng làm ông choáng váng. Bạt cố chịu đau quàng luôn tay kia ôm siết ngang người hắn. Mặt sát mặt. Quản Bạt đã ôm được một tay vào ngang lưng võ sĩ Nhật. Nhưng ông thật thất thế. Võ sĩ kinh nghiệm không để thế bao giờ.

Tên Nhật gồng tay còn lại chém mạnh vào cổ Sư Tử. Hắn tính chỉ ba phát là gục, nếu không sẽ đánh vỡ óc. Nhưng hắn bỗng dừng tay lại và ôm mặt. Bạt nhân lúc hắn bỏ tay ra liền đập trán vào mũi hắn.
Beo đen hét lên. Tối tăm cả mắt mũi. Bạt buông tay trái ra chộp luôn vào tóc hắn. Tên Nhật gào lên. Đấm liên tiếp vào ngực Bạt. Bạt nhảy quanh tránh, tay vẫn không chịu buông tóc hắn. Beo đen rít lên, đấm đá loạn xạ, cái trúng cái không, đòn nào cũng mạnh. Sư Tử Bạt nhất định không bỏ. Tay Không thủ Nhật vội quàng tay nắm tay Bạt kéo sát về phía hắn, tay kia đấm liên hồi vào ngực. Bạt cố chịu đau, bất ngờ lên một gối vào hạ bộ địch thủ làm hắn rú lên, Bạt nắm tóc hắn giật ngửa, cũng chém liên tiếp ba phát vào yết hầu. 

Cụ Voi Chảy chết như thế nào thì tên Nhật cũng chết như thế.

Sư Tử quỵ xuống, thở hổn hển, máu ứa ra một bên mép. Ông đã chịu biết bao đòn đấm khủng khiếp để đạt thắng lợi.

Trống nãy giờ quên đánh, giờ cắc cắc liên hồi, báo hiệu cuộc đấu đã chấm dứt. 

Quản Bạt ôm ngực, nhổ máu, rồi gượng đứng lên giữa muôn tiếng hoan hô. 

Bọn Nhật còn đang ngơ ngác thì các đô đã ùa ra vây kín, vừa công kênh vừa khiêng giấu Sư Tử, sợ bọn chúng hèn hạ nổ súng. Các bô lão vung gậy gộc, ngăn chặn, dân chúng hò reo xông ra, ào ào như sóng. 

Đưa được Quản Bạt vào nhà rồi mọi người mới thấy an tâm. Các đô chia nhau bảo vệ chung quanh. Bọn Nhật biết nếu giở trò sẽ bị dân làng đập chết nên lẳng lặng khiêng xác tên võ sĩ Nhật rút lui. 

Sư Tử Bạt có vẻ đau đớn lắm. Ông cắn răng nuốt từng ngụm máu, toàn thân cứ giật giật. Một danh y trong làng được triệu tới, khi cởi áo Bạt ra, thấy vùng ngực bị sưng tím, sờ vào chỗ nào cũng thấy đau. 

Ghê thật ! tay nó đấm gạch như vỗ bánh đa. Thế mà ông Quản chịu được hàng chục đòn.

Sợ bể cả tim phổi ! 

Thầy lang bảo người bắt cua giã nát, lọc lấy nước pha chút muối uống sống.

Bạt gắng ngồi dậy, vẫy vẫy Tiệp lại:

Anh biết mình phải chết. Mừng là trả được hận. Cái thằng ghê gớm quá ! Thắng được cũng nhờ mưu cha ông.

Nghỉ một chút, Bạt mỉm cười nói tiếp: 

- Yếu phải dùng mưu, để trừ kẻ tàn độc. Xưa Phạm Ngũ Lão tia trầu vào mặt tướng địch, thì nay Bạt cũng bắt chước phun thuốc vào mặt nó. Hà Hà !

Nói xong Bạt ngã vật ra bất tỉnh. 

Khi người ta cáng Sư Tử Bạt về Đức Cơ, cả làng ra đón, lo lắng. Trong nhà làm nghề thuốc, nhưng một tuần sau thì ông mất. Năm ấy Bạt bốn mươi lăm tuổi, dân chúng ai nấy đều thương tiếc, có người khóc: 

- Ông Bạt ơi ! Cũng là một chuyến ra đi, sao ông để chúng tôi thấy nhớ nhung và trống vắng vậy ? 
N.T - Đức Cơ, Tiền Hải, Thái Bình (1990)



*****************************************************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét