Nấu canh

Đức Phật, như ta biết,
Khi giảng đạo cho người,
Đưa ra nhiều thí dụ
Thâm sâu và dạy đời.
-
Đó là những câu chuyện
Sinh động và thông minh
Giúp người nghe chiêm nghiệm,
Rút bài học cho mình.


Ngài nói, sẽ vô ích
Nếu ta muốn giúp đời
Mà tự mình không muốn
Tu dưỡng để thành người.
-
Chẳng khác gì đêm tối
Đèn của ta hết dầu
Mà ta muốn chiếu sáng
Giúp người khác qua cầu.


Nấu canh ăn cũng vậy,
Canh không bao giờ sôi
Khi dưới không có lửa,
Khuấy mãi cũng thế thôi.


Những ai trong cuộc sống
Tìm cái vui nhất thời
Ngài ví như con trẻ
Còn nhỏ tuổi, ham chơi
Mà thích liếm mật ngọt
Trên lưỡi dao - điều này
Sẽ làm trẻ sớm muộn
Cũng đứt môi, đứt tay.
-
Cuộc đời là bể khổ,
Ngài dạy thế nhiều lần.
Khổ Sinh, Lão, Bệnh, Tử,
Khổ vì Tham, Si, Sân.
-
Cuộc đời là đêm tối,
Bốn xung quanh màu đen.
Chỉ ít giây sung sướng
Khi tia chớp lóe lên.
-
Ngài bảo các đệ tử:
“Hãy nhìn kìa, bầy sâu
Đang ăn quả táo thối.
Mà giành giật, tranh nhau.
Chúng tưởng chúng hạnh phúc
Ăn thứ nhơ bẩn này.
Ta, người thường, thấy chúng
Là loài đáng thương thay.
Còn những người giác ngộ
Thì thấy người vô minh
Như sâu ăn táo thối,
Rất hài lòng với mình.”
********************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét