Truyện Lão đồng nát

I. Bên kia quốc lộ là quê gốc, bên này quốc lộ là làng Mọc, lão Cung Đình Vận tậu gia trang ở làng Mọc. Tiết cuối xuân: mưa phùn dứt, gió nam quạt lộng, khiến con người ta bức bối, khó chịu, chỉ cây cỏ nhân dịp giao mùa này xanh tốt. Khuất trong trang trại: vài gốc sấu cằn, vài gốc nhãn già và một cây bưởi đúng dịp hoa trắng mãn khai toả hương thơm lừng khắp xóm ngõ. Nhiều nhánh đường lát gạch trải dài dưới nắng chiều xuân như những tấm vải sồi nhấn nước nâu đem phơi, dẫn lối tới từng ngõ ngách. Mấy trang gia trong làng Mọc giống nhau bởi hàng rào ô-rô rậm dày, xén gọn, đẹp, tôn các vùng cấm càng thêm vẻ thâm nghiêm u tịch.
Cung Đình Vận tụ tập võ sinh về luyện nghệ. Lão nhậm tri huyện vùng bán sơn địa, là quan văn, người nhỏ nhắn, nhìn vẻ ngoài: đầu đội mũ Tây, tay khoác ba-toong, mắt đeo kính râm, mình mặc dũi màu mỡ gà, miệng hút tẩu Ăng-lê, chân dận giày Tàu. Người lạ ai biết đâu lão giỏi võ và khét tiếng là quan huyện hiểm độc, tàn ác. Lão từng lập nhiều công với Pháp-Nhật tàn sát Việt Minh không biết ghê tay. Thủ hạ Cung nhiều tên Ưng Khuyển giết người như ngoé. Chúng biết vài miếng võ rồi vênh vang, kiêu ngạo, đầu óc chúng như bồ giấy lộn, ném thêm vào lại rơi ra. Lão Cung biết vậy vẫn phải gọi chúng về tập dượt kích thích máu mê cho giậm giật tay chân sau bao ngày dài qua Tết, bận rộn, vui chơi lễ hội cũng như bận bịu công cán. Và đây cũng là một dịp gặp gỡ màng lưới mật vụ của lão.
Lão Cung ngậm tẩu, ngồi ghế mây bập bềnh ngựa gỗ, nhìn lũ võ sinh tập dượt đôi một qua cặp kính mát thường xuyên trên khuôn mặt nhỏ của lão. Bỗng tên đô trưởng lén ra chái nhà, tóm cuộn chão tơ tằm quăng qua hàng rào ô-rô xanh mướt; chiếc thòng lọng thít chặt kẻ nom trộm phía ngoài. Những chiếc lá ô-rô cùng gai nhọn run lên. Nắng loáng búp ô-rô óng ánh như vừa nhúng qua nước mỡ. Hàng rào ô-rô ken dày nửa sải tay, cao ngập đầu, đến con gà con, con chuột nhắt cũng không chui lọt, thế mà có kẻ dám kiễng chân ngấp nghé xem buổi tập võ này. Lũ môn sinh đi qua lối cổng gạch láo nháo điệu kẻ gian phi vào. Hai cánh cổng gỗ mít dày bịch lại khép chặt, then cài như nêm. Lão Cung ngước nhìn kẻ lạ, thoáng nhìn trong tích tắc hai ánh mắt giao nhau, Cung biết đây là tay cũng có võ.
Cung sai trói người ấy vào gốc bưởi và hỏi:
- Ngươi là ai? Đi do thám cho Việt Minh hử? Hay do thám cho phái võ nào? Nói!
- Tôi đi bán đổi đồng nát.
Tự dưng bọn thủ hạ có dịp xả hơi. Chúng nhao nhao:
- Láo! Dám trả lời xách mé. Mày biết đại quan đây là ai không?
- Thưa đại quan, con đi bán đổi đồng nát thật, con có biết võ vẽ, do thám gì đâu ạ.
Lũ võ sinh cười hô hố. Có đứa khom lưng rụt cổ nhại tiếng rao: "Ai bán đổi hàn nồi không?". Một đứa lục gánh hàng, cầm chiếc nồi múa lên trước mặt rồi dí vào bụng kẻ lạ:
-Mày chỉ quen lừa dân quê. Nồi thủng trát cô-lô-phen bôi quang dầu như mới, thử nước không sao, nhỡ đặt lên đun bốn ông đầu rau lụt cả bốn.
Lão Cung ra hiệu trật tự. Bọn thu hạ im lặng. Một ám hiệu của lão máy lên: lũ võ sinh lột quần áo ngoài kẻ lạ ra, rồi biến người bán đổi đồng nát thành bao cát thay nhau tập đấm đá, luyện những miếng quyền hiểm hóc đã học được.
Cây bưởi rung lên rắc từng lớp tàn hoa xuống nền đất cứng. Lớp này rắc xuống bị xéo nát, lớp khác lại rắc thêm. Gã đồng nát không kêu rên, không hé răng van vỉ. Tay chân lũ võ sinh mỏi rời. Tên đô trưởng nhìn gã đồng nát nghiêng đầu khép mí tưởng gã ta ngất xỉu bèn đến gần beo mũi lên xem: mũi mềm như miếng tai chua, rờ bắp thịt: bắp thịt nhẽo như nộm mùn cưa nhúng nước. Đô trưởng tò mò sờ xuống tóm hạ bộ kẻ lạ: chỉ còn chiếc vỏ thị dính sát xương chậu, hai hột thị đã lẫn vào khoang bụng. Hắn phục thầy hắn tinh đời: một tay giỏi võ lắm mới luyện nổi phép nhu gồng, chịu đòn dai dẳng như vậy. Đô trưởng ghé tai thầy nói nhỏ. Lão Cung gật gù: "Không ngờ kẻ quê mùa này khá đến thế. hu gồng nhũn như con chi chi".
Thêm ám hiệu khác loé ra. Lũ võ sinh dùng roi, quất, côn thay nhau tra tấn lão đồng nát. Tất cả như im nhường cho tiếng roi vun vút, tiếng côn va chạm xác thịt bần bật. Gã đồng nát không hé răng kêu cầu. Dường như gã ngừng thở. Tên đô trưởng để đàn em đánh chán tay mới lên tiếng:
- Thế nào, nói đi chứ! Mày đi do thám cho ai? Đã biết rơi vào tay Cung Đình Vận chưa?
Lặng ngắt. Đô trưởng sờ quanh người gã: hơi nóng xâm xấp, thân gã cứng như pho tượng phơi sương đang đổ mồ hôi. Hắn lại đến ghé tai thầy. Lão Cung ngẫm ngợi: "Thằng này giỏi: cương gồng như sắt đá chịu đòn. Dân dã không thiếu người tài. Kẻ lạ này khó lòng khuất phục. Phải dùng cách khác".
- Hạ thổ!
Cung Đình môn hạ hiểu ý: đem đẩy gã đồng nát xuống giếng cạn. Gã ta nhìn chủ tớ họ Cung bằng ánh mắt kiêu bạc, mép nhếch vẻ ngạo mạn. Trong trang trại Cung Đình, chiếc giếng thơi sâu hút từng vùi lấp thủ tiêu lớp lớp xác người, nay còn sâu một đầu một với. Trong lúc bọn võ sinh rào rào vớ quốc xẻng xô sọt táp đất xuống nạn nhân. Lão Cung thoáng nghĩ: " Việt Minh đang dấy lên khắp nơi. Vòng trời đổi thay khôn lường. Mình đã mang tiếng ác, không muốn để lại tiếng hèn". Cung liền ra lệnh:
- Cởi trói rồi lấp huyệt!
Tên đô trưởng thò câu liêm xuống, vừa giật đứt dây trói, tay đồng nát đã nhảy vù lên như cánh chim, giằng câu liêm, bẻ đôi, làm vũ khí tấn công bọn võ sinh.
Cung Đình Vận rút súng ngắn thủ thế. Lão vừa run sợ vừa thán phục con người siêu việt này. Lão biết phải khổ công hết mình, phải ăn uống, nghỉ ngơi, tiết dục ra sao mới nhẹ nhàng bay từ đáy hố sâu ngập đầu không nơi bấu víu như một con nhạn. Lão Cung vừa nghiện nha phiến vừa làm việc quan lại, bận lạc thú với ba bốn vợ, sao khổ luyện nổi!
Lũ võ sinh vớ vũ khí quây tròn đánh gã đồng nát. Trông như mớ đèn cù, khiến Cung Đình Vận không dám nổ súng. Gã đồng nát vừa đỡ vừa lùi đến đôi quang gánh. Gã quẳng hai mẩu cán câu liêm rồi nắm chắc đòn gánh cong gã vẫn gánh hàng khắp các chợ quê, tấn công lại bọn võ sinh. Lũ Cung Đình môn hạ không sao tới gần mà còn bị tay đồng nát đánh dồn cụm lại xó vườn. Dần dần chiếc đòn gánh một đầu uốn cong như đầu rồng, tước lần lượt vũ khí của từng tên võ sinh.
Lão Cung yên tâm tra súng vào bao. Con mắt sắc sảo của lão nhận ra lối đánh biểu diễn của tên đồng nát. Tài nghệ kẻ dân dã này siêu việt tới mức đánh bại cả bầy môn hạ bằng thủ đoạn tuớc võ khí nhưng không hề gây thương tích nhỏ nào cho lũ chiến bại.
"Gã biểu diễn tài nghệ để quy hàng"
Tay đồng nát dồn bọn võ sinh vào góc. Hàng rào ô-rô rậm rạp vay chúng không sao thoát khỏi vòng cương toả của cây đòn gánh. Gã ngừng tay, chống võ khí riêng xuống đất nhìn như con chó lài ngạo nghễ đùa giỡn lũ ngỗng đực cổ dài huơ hoắng. Bọn võ sinh lợi dụng cơ hội tản ra tìm lại khí giới nhằm hạ thủ bằng được tên võ biền vô danh này.
Cung Đình Vận ra lệnh tập hợp và nói dóng:
- Ta hiểu ý ngươi. Nếu hàng phục, tuyển ngươi làm vệ sỹ riêng cho ta, phong ngươi làm võ sư trong lò võ của ta. Lợi lộc thoả lòng ngươi đòi hỏi
Gã đồng nát quay lại, rảo bước đến trước mặt Cung Đình Vận, quỳ một đầu gối xuống nền đất, hai tay nâng chiếc đòn gánh ngang trán nộp lão Cung, xin hàng!
Cung Đình Vận vỗ về an ủi: "Suýt nữa ta chôn sống mất một nhân tài!". Cung mở rượu tây mời, gã từ chối vì cớ quen dùng rượu ngang tự cất. Cung mời thuốc thơm Ăng-lê, gã không hút vì cớ quen dùng thuốc lào đựng trong mảnh hộp bằng đồng chạm trổ tinh vi, thứ thuốc lào Kiến An càng hanh khô càng dính ướt. Chiếc điếu cày mang theo gánh hàng cũng rất lạ: gã rít mấy hơi thuốc liền, tiếng điếu cày như tiếng khướu hót ban mai trên triền đồi trung du. Bọn võ sinh lạ lẫm nhìn gã như nhìn ác thú thuần dưỡng. Lão Cung xem kỹ chiếc đòn gánh: thì ra chiếc đòn ghép bằng nhiều sợi cật tre chuốt mỏng luyện thuốc gia truyền, dùng sơn ta kết dính, các sợi cật bết chắc như đồng và nhún nhảy như thép nhíp ôtô.
Lão Cung hỏi các môn võ khác. Tay đồng nát sẵn kho vũ khí trong trang trại Cung Đình đã trình diễn mười tám thứ binh khí thuần thục tuyệt diệu. Thầy trò Cung Đình quên bẵng bữa chiều. Dưới ánh trăng xuân ảo mờ: đường kiếm loang loáng như xiêm bướm bay đêm, đường đao xoáy tròng như cánh hoa dại rơi từ cành cao xuống đất. Lúc gã đồng nát múa côn, cả người lẫn võ khí như gọi trận gió thốc về, bứt đám lá sấu già rụng tả tơi, tịnh không chiếc nào rơi bén đến thân người múa võ. Những đường roi gã xoay như con cù ngủ tít giữa đám trẻ chơi quay sân trường làng. Ngọn giáo trong tay gã như con rắn hổ mang bạnh xỉa ngang mổ dọc nhìn không kịp chớp mắt.
Hết các thứ binh khí, tay đồng nát đi bài quyền tổng hợp. Thân hình gã thành pho tượng hun biết cử động, bặp thịt bóng loáng dưới ánh trăng ướp hương hoa bưởi. Các thế quyền biến hoá lúc như cọp chụp từ trên cao xuống, lúc xoắn xuýt như trăn vặn mồi, lúc chông chênh như hạc co chân chớp cánh. Có lúc tưởng như con gà trống khổng lồ đang đớp mào vào tung cựa đá điều con gà cồ vô hình nào dó rồi ngã quay tròn như con cuốn chiếu.
Đến thế hầu quyền bỗng hai mắt gã sáng quắc, thôi miên các ánh mắt thầy trò Cung Đình Vận. Gã nhảy nhót như con đại tinh xổng chuồng.
Mảnh trăng thượng tuần săp hạ phía trời tây. Hàng rào ô-rô đượm sương xuân ánh lên tựa hồ ai vừa tưới bằng sữa loãng. Tất cả vũ động của tay đồng nát không gây tiếng va chạm khẽ khàng. Lão Cung rất mãn ý, đời lão chưa biết tay anh võ nào siêu việt tới mức này.
Cuối cùng thế quyền "Song long xuất hải" gồm bảy mươi hai miếng va chạm thật tuyệt vời. Gã hạ bước nhẹ nhàng xuống trước mặt Cung Đình Vận, thu quyền lại bái chào.
Lũ võ sinh dán mắt xem người lạ diễu võ. Khi gã đồng nát yên vị bên cạnh thầy Cung, lũ chúng nhìn xuống nền đất, thì những vệt tấn di động theo bước chân lão đồng nát rạch nhiều đường rãnh chằng chịt. Bọn võ sinh nhất loạt quỳ xuống vái lạy và suy tôn lão là sư phụ.
Trước khi vào sảnh ăn uống. Cung Đình Vận ướm hỏi gã đồng nát còn ngón gia truyền nào nữa, cốt thử xem người này lòng dạ ra sao. Gã nộp Vận chai thuốc xoa bóp đặc hiệu chữa vết thương khi tập nghệ. Vận hiểu: đã là thầy võ ắt hắn biết cấp cứu ngoại khoa, nắn bó sai khớp, giập xương, như thợ điện phải học trước tiên bài cấp cứu người bị điện giật. Lão đồng nát biểu diễn thêm bài võ Bình Định, chiếc ruột tượng thay khăn rằn truyền thống của con gái trong nam, hai mảnh hộp thuốc lào thay hai vành líp xe đạp dính nơi đầu khăn. Lão đồng nát múa khăn như vũ nữ châu Phi múa lụa vùng châu Á. Động vào mỗi cánh hoa võ thuật là nếm ngọn đũa tử thần. Bài võ này Vận mới nghe nói, vì thời ấy chưa lưu truyền ra Bắc.
Cung Đình Vận đã hiểu: nhân gian không thiếu người tài, nhiều kẻ không chịu sống mai danh ẩn tích, luôn tìm cơ hội luỵ bái kẻ cầm quyền tìm danh lợi. Vận đã đi guốc trong ruột gan lão đồng nát: một con người hiến mình cho võ nghệ, đạt tài hoa siêu đẳng, rồi đem tài hoa đó các thêm bản thân mình cho Cung Đình Vận. Càng tài hoa càng kiêu ngạo, kiêu ngạo hết mức, kiêu ngạo thì càng dễ dàng chịu sai khiến. Vận rất tin dù chưa biết lai lịch kẻ lạ này



Sới vật hội làng đất võ Đường Lâm sắp sửa cuốn cờ. Tiếng trống rậm rịch thúc giục đông đảo dân chúng đi xem. Mặt trời ngả bóng sang ngày thứ hai chưa có ai họ nổi đô Tùng. Các tay vật quanh vùng đều lấm lưng trắng bụng sau vài miếng điêu luyện của chàng trai. Tự nhiên chàng trở thành niềm ao ước của bao gái quê vùng đồi xa hút. Chàng trở nên nổi tiếng.
Đang trên đường công cán cho Cung Đình Vận, tiếng trống thu hút bước chân gã đồng nát. Các vùng lân cận Hà Nội võ trang kháng Nhật dấy lên mạnh mẽ. Nhiều tên tay sai của giặc bị Việt Minh hỏi tội. Mật thám lùng sục càng nhiều. Gã đồng nát được phái đi do thám những ca hiểm hóc.
Máu võ nghệ bốc lên. Gã đồng nát buông gánh hàng, trút quần áo, để mình trần, đóng khố, bước vào sới xin giật giải. Người quanh vùng hò reo cổ vũ trước những miếng vật mạnh mẽ hiểm hóc, điêu luyện của hai đấu thủ. Sức lực ngang phân, cuộc đấu càng quyết liệt. Mẹo mực nghiêng về gã lạ mặt. Bình tĩnh tự tin, đô vật trẻ đỡ và trả miếng cẩn trọng. Sàn lim rung lên oằn xuống. Người xem có lúc nín thở.
Miếng lật cối đầy mưu lực nhấc bổng đô Tùng khỏi sàn đấu, cài thêm một cú đánh rất lạ khiến đô vật trẻ ngã như cây chuối, gập từ vai đối thủ xuống sàn. Vài tiếng rú lên của người xem. Miếng võ trong keo vật thật ác. Miếng đánh gây mạng vong đối phương nhanh đến nỗi người cầm trịch không nhận biết kịp. Chỉ có ai thạo võ bình thản, vô tư mới xét đoán nổi. May đô vật trẻ là tay võ siêu hạng, tránh được đòn hiểm, đành chịu thua, bước xuống nhường gải cho người lạ.
Dân chúng hò reo tán thưởng ngưỡng một đô tuổi trung niên hạ nhanh tay vật nổi tiếng. Hỏi ai còn dám lên tranh tài với kẻ này nữa. Họ rỉ tai nhau: "Gã đồng nát, người gánh hàng lang thang các chợ quê đấy!".
Đứng trên đài đấu chơ vơ, gã đồng nát sắp nhận niềm hãnh diện bởi gắng công, bởi bất ngờ giành được. Gã chợt nghĩ ra bổn phận một kẻ do thám đi phát hiện cơ sở Việt Minh về mật báo với quan thầy. Vì sĩ diện cá nhân, vì máu mê nghiệp chướng, lão đang phơi mặt trước công chúng, khó thoát khỏi tai mắt Cung Đình Vận. Hắn biết sẽ không hối kịp không trốn đâu được nữa. Sai phạm này có khi phải trả bằng mạng sống chắc gì đã xong.
Sắp dứt hồi trống trao giải, bỗng một ông già bước lên xin giật lại giải nhất. Người lặng. Trống im. Quá ngạc nhiên, một ông già gầy guộc, da thịt săn vào xương, nếu ông gầy thêm chút nữa hẳn đúng là pho tượng Tuyết Sơn trên chùa Tây Phương giáng trần. Đầu tóc ngắn, bạc trắng, dựng ngược thưa thớt. Riêng đôi tròng mắt trũng sâu có hai con ngươi lanh lợi và sáng lắm. Ánh mắt linh diệu thần tình.
Không hề mệt mỏi, gã đồng nát vững chãi cẩn mật tiếp miếng ông lão tấn công lúc khoan thai lúc nhanh mạnh. Người cầm trịch không theo dõi kịp từng pha áp đấu nên trống đánh lắm khi lạc nhịp. Khác nào xem đấu võ trên xi nê ma nhiều pha gay cấn cần gì nhạc đệm. Như cô gái đẹp cần gì trang sức. Họ bị tài hoa và mãnh lực của hai đấu thủ cuốn hút mê hồn. Nhiều miếng bẻ, lật, tóm, bắt khủng khiếp. Dân chúng nhớ lại hai con cọp quyết tử say đấu giữa đồi gianh diễn ra dạo nọ ở vùng Đường Lâm này.
Hết keo nhất hoà. Nghỉ dưỡng sức. Ánh mắt người xem chia đều lòng ngưỡng mộ cho hai người lệch nhau tuổi tác. Phải chăng họ giống nhau bởi sự tao ngộ kỳ phùng tại hội vật này.
Đội thi đấu của đô Tùng xúm lại với ông lão. Họ trao ánh nhìn lo lắng về phía ông vì ông là lãnh đội, là thầy dạy vũ thuật của ccs chàng trai trẻ. Thầy Dân. Người đã hiến cả đời mình thu thập những miếng võ bí truyền trong dân dã, đặng đem tài năng đức độ truyền lại cho lớp trẻ. Nhưng miếng võ không người tiếp thụ sẽ mai một theo năm tháng. Ông nguyện gửi gắm xương thịt mình vào xương thịt thế hệ kế tiếp bằng những thế võ huấn đạo họ. Đô Tùng là cậu võ sinh có nhiều thiên bẩm vũ thuật, có đủ tố chất luyện nên siêu đẳng. Cạu trò ấy như uống lời thầy giảng, ngấm vào tim óc tạo nên nhưng miếng võ sáng tạo khó tin của con nhà nghề. Thầy chỉ nói và diễn qua một lần, cậu nhớ nhập tâm, đặng diễn lại không kém tài hoa. Nhugn chàng trai ấy chưa qua thử thách nơi tuyệt địa. Ngot hai mươi năm trước, có một học trò của thầy như thế. Đó chính là gã đồng nát vừa tỷ thí với thầy qua keo đấu hoà. Ngay từ phút đầu hắn bước vào sới, rồi những bước se đài và những miếng đánh hóc hiểm với đô Tùng, thầy nhận ra tên trò cũ này là chó săn cho giặc cướp. Như thầy văn biết nhân cách người viết thể hiện trên trang giấy, thầy cờ biết nhân cách kỳ thủ qua những nước cờ, thầy Dân nhận ra những thế võ của thầy cùng các thế võ dân dã khác kết hợp với lối đánh nhanh mạnh của bốc xơ, lối đánh xa của ka ra te, lối đánh gần thâm thuý của võ tàu, lối đánh hiểm hóc của võ ta, kể cả lối đánh đầy mẹo lừa của các môn phái khác, gã đồng nát đều áp dụng trong keo vật, không hề phạm quy theo lệ làng. Nhưng tính sát phạt gớm nhằm triệt hạ dối thủ thì ngowif càng tinh thông bao nhiêu càng nhìn rõ tâm đị kẻ ác bấy nhiêu. Hắn thừa biết đô Tùng là đồng môn, là võ đệ, gã vẫn dùng độc thủ.
Hơn ai hết thầy Dân nhìn rõ chân tướng gã đồng nát, không hiểu tên trò cũ thay đổi tâm tính từ bao giờ? Thầy lên đài đấum dùng tài nghệ thu phục lại kẻ lầm lạc. Nhưng đã muộn, qua một keo hắn tỏ can trường quyết thắng,. Hơi thở hắn phả sang thầy không phải mùi hôi hắc quen thựôc của htuốc lào mà là mùi gây gây bơ sữa, mùi lờm lợm nha phiến, mùi khen khét của những vật dụng ngoại quốc. Các thứ mùi ấy ngấm vào máu tên Việt gian, không lọc sạch nổi nữa rồi.
Ngay lúc ông già bước vào sới vật, gã đong nát hơi bối rối khi nhận ra sư phụ mình. Nhưng bản lĩnh võ nghệ cao cường giúp gã trấn tĩnh lại. Gã biết đấy là nơi hội tụ tuyển nhân tài cho lực lượng vũ trang cách mạng. Mà thầy Dân cùng đội tráng niên kia đều là Việt Minh. Gã cậy sức khoẻ hơn, trẻ hơn lại mới học nhiều miếng võ ngoại lai. Gã quyết thắng để đổi công chuộc lỗi với Cung Đình Vận.
Vào keo nhì. Hai bên quyết đấu không hoà. Cùng xuống tấnm gã phóng ánh mắt sắc lạnh về phía ông thầy. Trong ánh mắt thầy như có hai đốm hương đỏ sắp bùng lửa. Tiếc! Đây là đấu vật không phải đấu quyền, cần giữ đúng luật lệ.
Bước xáp vào nhau, thầy Dân nói nhỏ, chỉ gã đồng nát nghe được: "Thầy nhường anh giải nhất và dạy nốt bài học cuối cùng". Qua vài thế vờn và tóm bắt lừa lọc, gã đồng nát cốt tiêu hao sức lực ông già rồi trổ ngón sát phạt sau cùng. Như sơ hở, gã để ông già dùng miếng khoá...Nhưng một miếng võ ngoại nhập động mong hất ông lão qua đầu ngã như dao chém xuống sàn. Có nhiều người giơ tay bịt miệng để kghỏi thoát ra tiếng rú khiếp đảm. Vài đưa trẻ hiếu kỳ võ nghệ hai tay bưng mặt để ti hí một mắt cho đỡ sợ. Gã đồng nát ngã theo, dồn hết nội công gồng xuống gối kẹp đầu đối thủ, quay lưng tránh cặp mắt ông thầy thu hết tâm linh lại hai cánh tay trỏ ngón lạ nhằm hạ sát đối phương. Đang đắc thắng, hắn bỗng rã rời, một cảm giác nhói lạnh dưới hạ sườn phải. Cảm giác lạnh xưyên qua bụng gã như một que kem bay vụt rồi tan biến nơi xa xăm.
Thầy Dân xuống đài, vẫy tốp trai làng trở về cơ sở bí mật, tránh đụng độ với bọn chó săn. Lúc này chưa có lệnh, không dám manh động sợ thiệt hại đến dân chúng.
IV. Gã đồng nát đứng lên, cơ thể bải hoải sau phút chiến thắng. Gã bàng hoàng trong tiếng reo hò hoan hỉ của hội vật làng quê. Gã nhận giải nhất.
Về bản nha, hôm sau, gã hút thêm mấy "bi" thuốc phiện. Ảo giác của ả phù dung gây nôn nao tưởng như một búi lươn trạch trơn nhẫy bò trong bụng gã. Hôm thứ ba, cảm giác vướng víu nhức nhối như đeo mũi tên phía hạ vị, ăn uống, nói thở, đau tưng tức. Ngày thứ tư gã tưởng như con cá trê gã bắt ngày nào nơi đồng mả đang đánh ngạch trong ruột gan gã. Đau không chịu nổi. Gã đang giả tưởng lại thời đi lang thang bán đổi hàn nồi, mệt mỏi mà sảng khoái, những khi ế hàng phải lội bùn bắt cá kiếm ăn chống đói qua ngày. Sung sướng biết bao khi hoà nhập với các loà võ như ruột thịt, học hỏi nhiều thế võ hay trong dân gian, những miếng võ tưởng đã thất truyền.
Sang ngày thứ năm. có con cá rô bằng bàn tay quẫy mạnh trong ngực gã. Gã đồng nát hiểu bài học cuối cùng ông thầy dạy cho. Thì ra còn miếng bóc mỡ gây tử vong kín đáo gã từng nghe phong phanh, nay ngấm vào ruột gan không dứt ra nổi. Miếng bóc mỡ trong kieo vật, rất đúng luật, riêng để trừng phạt những tên phản phúc.
Cung Đình Vận mời đốc tờ Tây khám. Thầy thuốc ngoại bang nói lơ lớ tiếng Việt: "Người này dính một miếng võ bí truyền, gây xuất huyết nội tạng, không cách gì chữa khỏi!". Gã đồng nát tưởng mũi dao găm của tên tướng cướp hay của vợ chồng người Hoa kiều đang lách vào mạng mỡ mình.
Sang ngày thứ bảy, gã đồng nát chết.
Gã chết trước tổng khởi nghĩa Tháng Tám mươi ngày. Mươi ngày sau tổng khởi nghĩa, Cung Đình Vận bị lực lượng Việt Minh bắt. Lò võ họ Cung tan. Vận nhận án chết, chịu đền tội giữa pháp trường Thái Nguyên.



******************************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét