Rồi ngày mai trong một giấc mơ,
Em có gặp lại những gì đã mất ?
Trường lớp lạ ngày nào ta biết mặt,
Bạn bè đông tan học rủ nhau về.
Những tên người vô cớ gọi trong mê,
Sáng thức dậy thấy lòng vui rộn rã,
Những bài thơ chuyền tay nhau vội vã.
Bỗng ngày nào anh chợt nhận ra em,
Một tên người xa lạ tự nhiên quen.
Từ lúc ấy lòng anh như trẻ mãi,
Và lòng em cũng vô cùng thơ dại,
Ta yêu nhau không có một lí do nào.
Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng sao,
Thế giới đẹp như trang hoàng trở lại,
Những chiếc lá rụng trong chiều lộng lẫy,
Cũng nghiêng mình thủ thí lúc ta qua.
Và một điều huyền bí được sinh ra,
Như tất cả, hẳn là em cũng có,
Những ngăn kép của lòng mình nho nhỏ,
Ngăn giấu ô mai, ngăn giấu vui buồn,
Và ngăn nào cất giữ những nụ hôn,
Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn.
Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn,
Những chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu,
Giữa những mặt người thấp thoáng qua mau,
Em có thấy bóng ai đang sững lại ?
Ấy là anh của một thời trẻ dại.
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào,
Em có gặp lại những gì đã mất ?
Những thanh kẹo nguyên màu trong kí ức,
Vẫn chưa bong lớp giấy cuối cùng.
Một bầu trời lặng lẽ đến bao dung,
Tiếng chân bước nôn nao ngoài cửa lớp,
Trong ánh mắt bao niềm vui choáng ngợp,
Mỗi ngày qua như một chuyến đi dài.
Tiếng cuộc đời giục giã ở bên tai.
Kỉ niệm cũ xếp đầy trong trí nhớ,
Như nét mực thấm qua từng trang vở,
Bàn tay em hờ hững lật qua dần.
Có lúc nào em dừng lại, bâng khuâng,
Như bóng nắng ngoài kia chưa nỡ tắt ?
Mặt trời xuống sợ ngày vui sẽ hết.
Rồi ngày mai trong một buổi chiều nào,
Trên con đường bóng tối phủ từ lâu,
Em mệt mỏi giữa dòng đời khắc nghiệt.
Những lúc ấy có bao giờ em biết,
Những tháng ngày tươi đẹp đã trôi qua,
Có một phần lầm lỗi của đôi ta ?
****************************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét