Thầy văn học đọc câu phương ngôn:
“Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối”
Có đúng thế không, hở bạn bè cùng tuổi ?
Lứa đôi bắt đầu yêu.
Sáng nay em gởi gì qua ánh mắt nheo,
Mà khiến anh đêm về khó ngủ.
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ,
Ngắn vô cùng – không đủ để nhìn nhau.
Đừng ai hiểu lầm ai đó muốn làm cao,
Dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác.
Thì ra, thầy bảo mà đúng thật,
Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình.
Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến đúng một cái tên,
Tự dưng em quá chừng xấu hổ,
Má đỏ bừng và không cười nói nữa,
Có ai hỏi: “Hắn đấy à ?”
Vội đáp: “Còn lâu !”
Và anh thì có khác gì đâu,
Cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận.
Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động,
Nên bất ngờ phải nói “có” thành “không”.
Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung,
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ,
Chỉ sợ anh chê: “Con bé ấy lười !”.
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời,
Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang qua căn nhà em ở.
Chỉ cần một cái nhìn… hai đứa sẽ ngủ ngon.
Nhưng bạn bè ơi ! Đừng tìm hiểu gì hơn.
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió.
Anh sẽ giải thích, anh đi ngang qua căn nhà đó,
Như đi ngang qua bao căn nhà khác trên đường.
Khi biết yêu, ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường,
Dù sự thật có rất nhiều thay đổi.
Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối,
Nhưng mà sự nói dối vụng về, trẻ nít,
Rất dễ thương !
Và dĩ nhiên đáng được khoan dung.
Hãy tha thứ cho những người
Vì bắt đầu yêu
nên
Bắt đầu nói dối.
****************************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét