Yêu em, anh chấp nhận Đầu Tư Dài Hạn,
Dẫu biết mình Tài Sản chẳng hơn ai,
Phải Bổ Sung bằng Nguồn Vốn Đi Vay,
Chỉ mong được có em trong vòng tay duyên Nợ.
Ta quen nhau cũng gần hai Niên Độ,
Biết bao nhiêu Nghiệp Vụ đã Phát Sinh.
Tình yêu đâu là Tài Sản Hữu Hình,
Mà sao cứ Hao Mòn theo năm tháng.
Ta gặp nhau trong mỗi Kỳ Kế Toán,
Cứ ngỡ tình mình lãng mạn quá đi.
Gặp Thường Xuyên, anh sợ Khoản Phải Chi,
Mà Định Kỳ em lại không đồng ý.
Em đâu hiểu cùng tình yêu còn song hành tình Phí,
Anh phải Hạch Toán làm sao cho Hợp Lý cả hai bên.
Xa em rồi anh mới lại hiểu Thêm,
Đường đến tim em phải Dự Phòng đau khổ.
Để có tình yêu đôi khi đành chịu Lỗ,
Nhưng tình yêu đâu Phân Bổ được nhiều lần.
Đến bây giờ anh vẫn mãi phân vân,
Không hiểu tình yêu có cần tìm Nguyên Giá ?,
Nỗi đau kia có thành Nợ mà anh Phải Trả,
Xin để anh Kết Chuyển hết vào tim.
Em có về xem lại Nhật Ký chung ?
Kỷ niệm một thời ta cũng nhau Ghi Sổ.
Anh Dự Toán tình ta không dang dở,
Em thì thầm: “Đừng ghi Đỏ nhé anh !”.
Thư tình anh - Bản Báo Cáo mong manh,
Anh trao vội không Thuyết Trình gì cả.
Bởi anh nghĩ ta không còn xa lạ,
Chế Độ Hiện Hành đã nói hộ lòng anh.
Những lời yêu thực tế Đích Danh,
Những tâm sự Bình Quân anh nói được,
Những ước mơ Nhập Sau mà Xuất Trước,
Em mỉm cười Ghi Nhận hết lòng anh.
Còn nhớ không em những buổi chiều,
Những chiều mưa Chứng Từ nào tả xiết.
Lời nồng nàn anh trao em Chi Tiết,
Thật dịu dàng em Tổng Hợp hết tình anh.
Em trở về Nhận lại Vốn Liên Doanh,
Kiểm Kê lại những lần anh sơ ý,
Kỷ niệm dẫu thừa xin em đừng Xử Lý,
Để anh mãi coi là Chi Phí Dở Dang ...
****************************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét