Khi anh vừa sinh ra,
Oe oe dăm tiếng khóc.
Lúc ấy em ở đâu,
Làm sao mà anh biết ?
Làm sao mà anh biết ?
Em còn chưa ra đời.
Mẹ là người duy nhất,
Biết được điều đó thôi !
Hai nhà ở hai nơi,
Cách nhau nghìn cây số,
Mẹ vẫn biết anh buồn,
Nên sinh em từ đó.
Em hồn nhiên như cỏ,
Lớn lên dưới mặt trời,
Anh như mây như gió,
Suốt bốn mùa rong chơi.
Gặp nhau giữa cuộc đời,
Là duyên hay là nợ,
Anh yêu em lâu rồi,
Sao vẫn còn bỡ ngỡ.
Bao chàng trai qua ngõ,
Sao em chẳng chạnh lòng ?,
Hai mươi năm chờ đợi,
Một bóng hình xa xăm.
Bây giờ em yêu anh,
Như là trong cổ tích,
Mẹ là người duy nhất,
Hiểu được điều đó thôi !
****************************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét